Tôi không có kéo cắt giấy, bạn kia có một cái, bạn có đến
hai ba cái … liệu bạn có hạnh phúc gấp ba lần bạn còn lại và liệu bạn hạnh phúc
còn tôi thì không? Chúng ta cứ nghĩ sở hữu đồ đạc sẽ làm chúng ta vui hơn, hạnh
phúc hơn – nhưng thật ra điều đó không hề. Đôi khi chúng ta muốn có được nó và
chúng ta quên nó nhanh thôi, kiểu chúng ta quen với việc có nó và lúc này có
hay không có món đồ đó cũng không thay đổi chút nào cảm giác của chúng ta cả.
Tôi không hề có máy tính xách tay cũng một năm rồi, trong khi trước đây, cá
nhân tôi sỡ hữu 5 cái máy tính bàn, một cái máy tính xách tay, có cả ipad,
iphone. Nhưng hiện tại tôi thấy cũng bình thường. Tôi được mời làm báo cáo viên
cho các buổi sinh hoạt khoa học các trường viện, chẳng có máy tính cá nhân
không có nghĩa họ không cho tôi báo cáo, tôi cũng chẳng thấy bất tiện gì cả.
Ngày có máy tính, đi đâu phải mang theo, đến nơi còn mở ra xem tới xem lui, đôi
khi còn chỉnh tới chỉnh lui – kiểu cảm giác không hài lòng. Nhưng bây giờ, tôi
xóa bỏ hoàn toàn. Đi đâu nhẹ như mây, file tôi để trong sever – đề phòng sập
sever tôi gởi thêm một chỗ trên email/ ggdrive, cũng không cần mang ba lô máy
tính – vừa nhẹ vừa khỏi mất trộm nữa chứ. Tôi cũng xóa luôn cái cảm giác lo lắng
xem đi xem lại cái bản báo cáo, chỉnh tới chỉnh lui cho tốt hơn. Kiểu suy nghĩ
thế chứ xem đi xem lại, chỉnh tới chỉnh lui chỉ làm tăng thêm sự lo lắng chứ
không hề tốt hơn. Còn nữa, tôi xong việc ở cơ quan, về nhà chẳng có máy tính
nên cũng chẳng cần phải làm thêm việc gì cả (hì hì) “lợi quá trời ấy mà” (he he).
Kéo cắt giấy có đến hai cái, nên cho đi cái nào nhỉ? Đơn giản
là cứ cho đi cái “cùn” nhất là được.
Chẳng bao giờ bạn dùng cái cùn để cắt giấy trong khi có cái sắc bén hơn đâu,
nên đừng do dự. Một điều khác, bạn cũng có hai cái kéo; một để cắt giấy; cái
kia cắt đồ ăn. Trường hợp này, xét về kéo thì có một thôi, nhưng hai cái khác
nhau về chức năng; nếu bạn không cần cắt giấy thì có thể bỏ cái cắt giấy đi; nếu
bạn không cần cắt thức ăn thì bỏ cái kéo cắt thức ăn đi; nếu bạn không cần cả
hai thì bỏ cả hai; nếu bạn cần cả hai thì giữ chúng lại – chúng không được xếp
vào nhóm món đồ có nhiều hơn một thứ.
Bút đi học đâu cần phải cả hộp, một cây xanh – cây đỏ hoặc
cây bút chì – thêm cây dạ quang và nếu quá thích thú thì thêm cây màu đen nữa;
thậm chí có một cây thôi thì học cũng tốt mà hoặc sau này chọn một cây có cả ba
màu luôn. Ôi, hiện có nhiều quá vứt đi cái nào? Cứ cho cây nào viết nhòe nhoẹt,
ít mực hoặc nét xấu hoặc cũ nhất là được.
Nồi niêu chén bát đũa và các đồ đạc khác cũng vậy, cứ tạm biệt
những món có nhiều hơn một thứ nhưng có duy nhất một chức năng.
Món nào có nhiều hơn một thứ hãy tạm biệt chúng nào. Đừng có
tiếc gì cả. Bạn thử bỏ đi một tuần một tháng nữa bạn cũng chẳng sao đâu. Biết
đâu bạn lại hạnh phúc hơn là không bỏ. Tôi nghĩ thế này ‘thà tiếc vì làm sai
còn hơn sợ sai mà không thử’.
Hey, ngày thứ ba nào “chỉ cần chia tay với các món đồ có nhiều hơn một thứ”
- QUÁ DỄ - QUÁ ĐƠN GIẢN để bước vào lối sống tối giản phải không nào?
No comments:
Post a Comment